Hệ liệt Thủ Tuế
Phan_31
Yêu một người không thể yêu mình, cũng không thuộc về mình, có ý nghĩa gì chứ?
Phương Dạ Bạch cất cái nhíp đi, sắp xếp lại hộp dụng cụ, tiếp tục nói:
“Tuy rằng tôi tạo ra rất nhiều tin tức giả đánh lạc hướng hội khoa học nhưng anh trai tôi cũng không phải loại dễ bị lừa. Nơi này không thể ở lâu, nếu xảy ra chuyện gì…?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bọn họ có biết cũng sẽ không đến đây, không phải sao?” Tiểu Ngũ đột nhiên cắt ngang lời anh.
Anh dừng mọi động tác lại, nhìn cô chằm chằm.
“Anh hẳn là đã bàn bạc kĩ lưỡng mọi chuyện cùng phu nhân rồi, đúng không? Giao chuyện này cho anh xử lí, để anh giải mã bí mật “hiện tượng hoàn đồng”, không ai được tham gia vào. Chuyện đánh lạc hướng truy binh vừa rồi cũng chỉ là lừa đám người Nhậm Hiểu Niên mà thôi.” Cô giống như đang cầm sách đọc nói ra toàn bộ suy nghĩ trong đầu.
Trong ánh mắt của Phương Dạ Bạch lóe lên một tia lạnh thấu xương, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh trở nên cực kì nghiêm túc.
Sao cô có thể biết được chuyện này?
Quả thực giữa anh và mẹ anh đúng là có hiệp nghị. Anh sẽ phá giải bí mật của “Hoàn đồng”, nhưng người của “Tứ Phương” cùng hội khoa học tuyệt đối không được đến quấy nhiễu, cũng không được phép gây tổn hại cho Nhậm Hiểu Niên.
Đó là lí do tại sao anh cả của anh mới phái người ra diễn trò, để cho anh dễ dàng mang Nam Cung Thần Võ và Nhậm Hiểu Niên đến nơi này.
Nhưng hiệp nghị này anh chưa từng nói cho Tiểu Ngũ.
“Cô… Sao cô lại cho là như vậy?” Anh cố ý hỏi thăm.
“Tôi chỉ đoán rằng chắc hẳn anh sẽ làm như vậy.” Vẻ mặt của Tiểu Ngũ vẫn đờ đẫn như bình thường.
“Cô đoán?” Anh hơi giật mình.
“Đúng vậy.”
“Cô… bây giờ có thể đoán được ý nghĩ và tâm tư của tôi?” Anh không thể không kinh ngạc, bởi vì hạch não nhân tạo điều khiển sự tò mò và suy đoán của Tiểu Ngũ. Nói cách khác, cô không thể chủ động đoán tâm tư của người khác, cô chỉ nghe theo mệnh lệnh của anh.
“Không phải tôi đoán suy nghĩ của anh mà đó là kết quả phân tích của tôi.” Cô giải thích.
Phương Dạ Bạch lại ngớ ra.
Tự cô phân tích? Vậy chứng tỏ chip nhân tạo anh cấy trong đầu cô đã mất hiệu lực rồi sao? Cô bắt đầu có tính tự chủ?
Có lẽ, đã tới lúc cô cần được sửa chữa rồi.
“Kết quả phân tích của cô không sai, nhưng chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật. Thần Võ là người rất đa nghi, không thể để cho anh ta sinh nghi được.” Anh cũng không gạt cô, nói thẳng.
“Vâng.”
“Tốt lắm, tôi muốn ngủ, sáng mai thức dậy sẽ nghiên cứu kỹ bộ máy kia.” Anh hắt xì một cái, bộ dáng giống như một đứa trẻ bảy tuổi buồn ngủ.
Tiểu Ngũ đi đến giúp anh sửa sang lại giường một cách rất tự nhiên.
Anh chui vào trong chăn, nằm nghiêng người trên giường, nhắm mắt lại.
Hai người giống như một đứa trẻ và bảo mẫu.
Lúc cô đang muốn tắt đèn, anh đột nhiên mở miệng nói: “Cô muốn biết vì sao tôi thích Nhậm Hiểu Niên không?”
Cô dừng tay, nhìn anh.
Anh mắt nửa nhắm nửa mở, ánh mắt dịu dàng giống như ngọn đèn kia vậy.
“Cô ấy hồn nhiên, ấm áp. Là một cô gái hoàn toàn không có tâm cơ, ở cùng với cô ấy rất thoải mái…” Giọng nói non nớt lại bộ lộ tình cảm quyến luyến của một người đàn ông trưởng thành.
Thoải mái? Tiểu Ngũ thử tưởng tượng ra tính từ này, nhưng cô không thể.
Hoặc nên nói là, cô không thể hiểu nổi.
“Tôi luôn muốn ở bên cô ấy, hai chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau… nhưng, cô ấy lại yêu Dịch Hành Vân…” Anh tiếp tục giống như đang nói mơ.
Tiểu Ngũ lẳng lặng lắng nghe. Từ trước đến nay cô luôn là thính giả duy nhất của anh.
“Ánh mắt của cô ấy không bao giờ nhìn thấy người luôn ở bên cô ấy là tôi, lại chỉ thấy được người đàn ông đột xa lạ nhiên xông vào nhà… Tình yêu đúng là khó nắm bắt!” Anh hừ nhẹ.
“Thứ luôn ở bên mình bởi vì quá gần nên sẽ có điểm mù. Cho nên chúng ta không thể nhìn thấy được, cũng không biết quý trọng.” Cô đột nhiên thốt lên.
Phương Dạ Bạch ngẩn ra, mở mắt nhìn cô.
“Từng nhìn thấy trên mạng, do một nhà văn viết.” Cô giải thích.
“Có lẽ là vậy! Tôi và Hiểu Niên thật sự rất gần gũi, gần đến mức bỏ lỡ nhau. Vì thế, chưa kịp trở thành người yêu mà đã trở thành người thân rồi.” Anh lầu bầu.
Người yêu? Người thân? Có gì khác nhau? Cô không hiểu.
“Cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa cảm nhận được tình yêu của tôi. Tôi mới đầu còn tưởng rằng cô ấy quá chậm chạp, nhưng khi biết người cô ấy yêu là Dịch Hành Vân, yêu đến mức có thể khiến cho cơ thể mình tự lớn lên, tôi thực sự rất kinh ngạc… Tình yêu mãnh liệt như vậy, lại có thể giấu sâu trong thâm tâm Hiểu Niên! Tôi vốn không thể nào chấp nhận được nhưng lần đó cô ấy hôn mê suốt tám tháng, lại chỉ vì Dịch Hành Vân gọi tên cô ấy liền tỉnh dậy! Lại có thể trở về hình dáng hai mươi sáu tuổi và giữ được cho tới bây giờ…”Anh chua chát nói.
Sức mạnh của tình yêu, thực sự lớn đến vậy sao?
Thế thì tại sao tình cảm của anh dành cho Hiểu Niên, lại không thể khiến cho thân thể của anh biến đổi?
“Lần đó, là do anh buộc Dịch Hành Vân phải nhớ lại tên cô ấy. Nếu anh không làm như vậy, có lẽ bây giờ cô ấy sẽ không ở bên Dịch Hành Vân.” Tiểu Ngũ nhớ tới tình cảnh ngày đó, Phương Dạ Bạch vốn cố ý.
Anh giật mình kinh ngạc, ngồi dậy lạnh lùng nhìn cô.
Cô mặc dù không có biểu cảm, nhưng ánh mắt… rất thẳng thắn.
“Cô quan sát thật tỉ mỉ!” Anh hơi mỉa mai.
“Rất xin lỗi, tôi chỉ nói ra những gì tôi nhìn thấy thôi.” Cô xin lỗi, nhưng vẻ mặt chẳng có gì thay đổi.
Anh nhíu mày như ông cụ non, rồi lại thở dài: “ Đúng vây! Cô thấy tôi tấn công Dịch Hành Vân, nhưng cô chắc chắn sẽ không hiểu vì sao tôi phải làm như vậy.”
Cô không hiểu. Đẩy người phụ nữ mình yêu thương về phía đàn ông khác, sau đó mới âm thầm đau khổ, thật kì lạ.
“Thay vì thấy cô ấy mãi mãi ngủ say như đã chết, tôi thà rằng thấy cô ấy tỉnh dậy vui vẻ hơn.” Anh nở một nụ cười gượng ép hoàn toàn không hợp với gương mặt một đứa trẻ bảy tuổi.
“Cho nên, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được sao?”
“Đúng.”
“Ngay cả mình đau khổ cũng không sao?”
Anh không trả lời.
Chính mình đau khổ cũng không sao?
Đương nhiên là có sao, cho đến tận bây giờ, lúc nhìn Hiểu Niên cùng Dịch Hành Vân bên nhau, anh vẫn vô cùng ghen tị.
Thậm chí, chỉ cần nghĩ tới giờ phút này Hiểu Niên và Dịch Hành Vân đang ở trong căn phòng khác ôm nhau ngủ, tim anh cũng đau đớn.
Nhưng ngoại trừ chịu đựng, đau buồn, còn có thể làm gì được? Trong đầu anh không phải chưa từng nghĩ tới chuyện giết Dịch Hành Vân, nhưng nếu tình yêu chỉ cần cướp đoạt là trở thành của mình thì nó cũng đã không khiến nhiều người đau khổ như vậy.
“Chỉ cần Hiểu Niên được vui vẻ, sống một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc, tôi có thể quên đi sự đau thống này.” Anh bất đắc dĩ than thở.
Nhìn vẻ mặt đầy cô đơn của anh, Tiểu Ngũ đột nhiên đưa tay ra vỗ về bờ vai anh.
Q.3 - Chương 5
Editor: Tô Hồ Ly Betor: mèomỡ
Anh kinh ngạc ngẩng đầu trừng cô. “Cô làm gì đấy?”
“An ủi anh.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt cô cũng không giống như đang an ủi người khác.
“An ủi? Cô coi tôi là đứa trẻ bảy tuổi sao?” Phương Dạ Bạch không vui đẩy tay cô ra.
“Không, ở trong mắt tôi, anh chưa bao giờ là một đứa trẻ.” Cô lắc đầu.
“Vậy ở trong mắt cô tôi mấy tuổi?” Anh lạnh lùng hỏi với vẻ chế giễu.
“Hai mươi bảy tuổi.” Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, vẻ mặt không hề thay đổi.
Anh nheo mắt lại, cảm thấy thật buồn cười. Chẳng lẽ Tiểu Ngũ cũng bắt đầu nói dối?
“Cô xem tôi có giống hai mươi bảy tuổi không? Vậy cô thử hình dung bộ dáng đó của tôi xem nào.”
Cô chăm chú nhìn anh, không chần chừ trả lời: “Cao khoảng một mét bảy tám, nặng khoảng sáu mươi hai kg, khung xương nhỏ, thân hình cao gầy, khuôn mặt trắng trẻo, xương gò má hơi cao, hai gò má gầy nhưng căng mịn, sống mũi thẳng, môi đầy đặn, giọng hơi trầm, tóc đen ngắn, tóc mái che lông mày, ánh mắt trong trẻo, con ngươi màu nâu đậm, thị lực hai chấm không, ôn hòa lại lạnh lùng……”
Anh ngây dại.
Cô đang nhìn ai vậy? Đang nói tới ai vậy?
Miêu tả của cô lúc này, là anh sao?
“Đây là anh trong mắt tôi. Dù mười bảy tuổi năm đó, hay hai mươi bảy tuổi lúc này, mấy năm nay, anh trong mắt tôi luôn là một người đàn ông, chưa từng thay đổi.”
Trong lòng anh xúc động khó nhịn.
Một người đàn ông…… Thật sao?
Sáu năm bị kẹt trong thân thể bảy tuổi, anh dường như đã quen với bề ngoài trẻ con này. Thói quen dường như khiến anh suýt quên đi khuôn mặt thật sự của mình.
Nhưng, Tiểu Ngũ lại nhớ kỹ, luôn luôn giúp anh nhớ kỹ……
Hình dáng thật sự của anh.
“Anh cần ngủ, ngủ ngon.” Cô nói xong, giúp anh tắt đèn rồi ra ngoài.
“Tiểu Ngũ.” Anh gọi cô lại.
Cô dừng lại xoay người.
“Cám ơn cô.” Đây là lần đầu tiên anh nói lời cảm ơn với cô.
Tiểu Ngũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, sau đó khóe miệng bất giác cong lên.
Phương Dạ Bạch dùng phòng thí nghiệm của anh làm căn cứ, bắt đầu thí nghiệm lại.
Anh, Nam Cung Thần Võ và Nhậm Hiểu Niên có thể nói là đội nghiên cứu giỏi nhất, bây giờ còn có thêm Cao Lục, đáp án dường như cách bọn họ càng lúc càng gần.
Bọn họ tập trung kiểm soát độ mạnh yếu của dòng điện, thử dùng nguyên lý đảo ngược, chiếu tia laser trắng xuyên qua dòng điện thúc đẩy sự sinh trưởng và lão hóa của tế bào để đảo ngược hiện tượng hoàn đồng.
Nhưng cái khó ở đây là không được để cho sinh trưởng trở thành biến chất.
Trong gần hai tháng, bọn họ liên tục thí nghiệm trên động vật, nhưng hầu như tất cả động vật bị chiếu tia laser đều có xu hướng lão hóa!
Hơn nữa còn là nhanh chóng lão hóa!
Kết quả này, càng làm cho bọn họ khủng hoảng.
Nếu ngộ nhỡ không chuẩn bị tốt, ba người bọn họ có lẽ sẽ lập tức từ trẻ con biến thành người già.
“Sao có thể như vậy? Ngay cả bộ máy đảo ngược này cũng khó kiểm soát đến vậy!” Nam Cung Thần Võ tức giận vứt tài liệu trong tay xuống đất.
“Vì sao không được? Rốt cuộc mấu chốt vấn đề ở đâu?” Nhậm Hiểu Niên trừng mắt nhìn con chuột bạch bị già đi sau thí nghiệm đang hấp hối, sắc mặt tái nhợt.
Phương Dạ Bạch cũng mệt mỏi nhìn chằm chằm tư liệu trên máy tính, nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ giả thiết đảo ngược cũng không đúng?
Tiến sĩ Nhậm Thiệu Kiên rốt cuộc đã dùng lý luận gì để thiết kế ra bộ máy này?
Trong các bước, đã có chi tiết nhỏ nào bị bọn họ bỏ quên sao?
“Chuyện này nhất định có điểm nào đó khác với suy đoán của chúng ta. Ngẫm lại, chúng ta đều biến thành người lớn sau khi bị cùng một loại ánh sáng trắng chiếu vào……” Nam Cung Thần Võ sau khi tỉnh táo lại bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
“Cho nên mới nói, dù là lớn lên hay nhỏ đi, đều phải do ánh sáng trắng tạo thành mới đúng……” Phương Dạ Bạch lẩm bẩm.
“Biết như vậy, Cao Đạc đã từng dùng phương pháp này làm cho cơ thể tôi không ngừng biến đổi.” Nam Cung Thần Võ nói.
“Nhưng dựa theo tình huống của anh, cùng là ánh sáng trắng nhưng vẫn không thể nào khiến tế bào dị biến của cơ thể chúng ta khôi phục bình thường và ổn định.” Phương Dạ Bạch chỉ ra điểm mấu chốt.
Nam Cung Thần Võ cau mày.
“Tiếp tục thí nghiệm xem, lần này vẫn lấy tia laser màu trắng nhưng thay đổi điện lực thử xem.” Cao Lục đề nghị.
Vì thế, bọn họ lại tốn thêm một tuần lễ, thử các loại cường độ dòng điện. Nhưng dù bọn chuột bị thí nghiệm đã lớn lên nhưng hầu như đều chết bất đắc kỳ tử, không một con nào may mắn sống sót.
Kết quả này càng làm cho bọn họ sợ hãi hơn.
Phương Dạ Bạch trợn mắt nhìn toàn bộ đám chuột bạch đã chết, đưa ra một kết luận khiến người ta tuyệt vọng:
“Xem ra, sai sót trong thí nghiệm năm đó đã khiến cho ba chúng ta trở thành quái vật độc nhất vô nhị trên cõi đời này rồi.”
Nam Cung Thần Võ hiểu ý anh, ba người bọn họ là trường hợp đặc biệt, cho dù thay một vật thí nghiệm khác để nghiên cứu cũng không thể tạo ra tế bào dị biến giống bọn họ.
Bởi vậy, tiếp tục lấy thêm động vật khác để thí nghiệm cũng vô ích, vấn đề nằm trên người ba người bọn họ, phải tìm ra đáp án từ trên người bọn họ.
“Vậy…… Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nhậm Hiểu Niên nhìn chằm chằm Phương Dạ Bạch.
“Tự thí nghiệm trên người chúng ta thôi!” Phương Dạ Bạch thở dài.
“Không được! Quá mạo hiểm! Lần trước Cao Đạc suýt nữa đã hại chết Thần Võ!” Cao Lục là người đầu tiên phản đối.
“Nhưng ít nhất Thần Võ quả thật đã biến thân.” Phương Dạ Bạch nói.
“Nhưng nhỡ xảy ra sai sót, có khả năng sẽ giống như Cao Đạc……” Cao Lục vừa nghĩ đến Cao Đạc biến thành trẻ con cháy đen liền run lên.
“Có thể thử tiến hành thí nghiệm đồng thời cả hormone cùng dòng điện, phương thức của Cao Đạc tuy rằng quá nóng vội, nhưng tôi tin chắc nó sẽ có ích.” Nam Cung Thần Võ đột nhiên nói.
“Ừ, chỉ còn cách đó thôi.” Phương Dạ Bạch gật gật đầu.
“Vậy, ai sẽ bắt đầu trước?” Nam Cung Thần Võ nghiêm túc nhìn anh, lại nhìn Nhậm Hiểu Niên.
Ba người nhìn nhau, im lặng.
Cao Lục và Dịch Hành Vân lại bất an nhìn người mình yêu.
Chỉ có Tiểu Ngũ sắc mặt hờ hững, nhưng cô cũng nhìn chằm chằm vào Phương Dạ Bạch.
“Để tôi……” Nhậm Hiểu Niên mở miệng đầu tiên, nhưng đã bị Phương Dạ Bạch nhanh chóng ngắt lời.
“Để tôi!” Anh cướp lời.
“Tiểu Bạch……” Nhậm Hiểu Niên lo lắng cau mặt.
Phương Dạ Bạch nhìn cô cười dịu dàng, nửa đùa nửa thật nói: “Cô với Thần Võ đều đã lớn lên một lần, chỉ có tôi là luôn dừng ở bảy tuổi, không công bằng.”
“Nhưng rất nguy hiểm……” Cô vội la lên.
“Bởi vì nguy hiểm, nên mới không thể để cô thử trước.” Anh nghiêm túc nói.
Nhậm Hiểu Niên nghẹn lời, kinh ngạc nhìn anh.
“Chúng ta dù sao cũng phải đánh cược một lần, Hiểu Niên. Nhưng ai biết được? Nói không chừng lại thành công.” Trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của anh có vẻ trưởng thành quá tuổi.
Đó là vẻ mặt của người đàn ông hai mươi bảy tuổi.
Vẻ mặt ấy của anh cô cũng chưa từng nhìn thấy.
“Anh đã muốn làm trước thì bắt đầu đi! Chúng ta đừng lãng phí thêm thời gian nữa.” Nam Cung Thần Võ nhìn anh chằm chằm.
Phương Dạ Bạch gật đầu, đang chuẩn bị đi vào phòng thí nghiệm kia, Tiểu Ngũ đột nhiên kéo anh lại.
Anh ngẩn người, quay đầu nhìn cô. “Sao vậy?”
Tiểu Ngũ dừng một giây, thẫn thờ nói: “Sẽ nguy hiểm.”
Phương Dạ Bạch nhướn mày, Tiểu Ngũ đang lo lắng cho anh sao?
Nhưng cô không nên có loại cảm xúc “lo lắng” này! Thời gian này cô thực sự rất kỳ lạ!
“Xác suất thành công chỉ có 40%.” Tiểu Ngũ tiếp tục nói.
Anh lại sửng sốt, hơi kinh ngạc vì Tiểu Ngũ đã tính ra được xác suất thành công.
Chẳng lẽ tự cô đã vượt qua được chỉ số IQ anh đặt ra cho cô? Não của cô có thể tự tiến hóa sao?
Anh lại yên lặng nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, nói với cô: “Nếu đã như vậy, cô phải bảo vệ tôi thật tốt, đừng để thí nghiệm xảy ra lỗi.”
Cô nhận được mệnh lệnh, ngay sau đó liền buông anh ra, nói: “Vâng.”
Nam Cung Thần Võ nhíu mày nghe hai người bọn họ nói chuyện, không nhịn được lạnh lùng châm biếm: “Nữ vệ sĩ nửa người máy này thì biết cái gì? Anh thật sự cho rằng lỡ như thí nghiệm thất bại cô ta có thể cứu được anh sao?”
“Tôi tin tưởng cô ấy.” Phương Dạ Bạch cười xán lạn.
Nam Cung Thần Võ trợn mắt, không nói thêm gì nữa, khởi động bộ máy, chuẩn bị thêm một liều thuốc kích thích hormone hàm lượng cao.
Phương Dạ Bạch đi vào phòng thí nghiệm, nằm lên bàn. Nhậm Hiểu Niên u buồn lo lắng đi theo vào, nói: “Tiểu Bạch, tôi vẫn cảm thấy quá mạo hiểm……”
“Đừng lo lắng, Hiểu Niên, làm thí nghiệm lúc nào chẳng có nguy hiểm, đúng không? Trước kia chúng ta quá cẩn thận, lần này tôi phải tìm ra được mấu chốt vấn đề bằng bất cứ giá nào.” Anh kiên định nói.
“Nhưng……”
“Cô càng ngày càng trẻ lại rồi, cô không cảm thấy sao?” Anh đột nhiên nói.
Nhậm Hiểu Niên kinh sợ.
“Thời gian này, bề ngoài của cô đang từ từ thay đổi. Bây giờ, nhìn cô cùng lắm chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi thôi.” Trong mắt anh đượm vẻ thâm trầm lo lắng.
Cô hoảng sợ vuốt mặt mình, hai tay khẽ run.
“Vậy mới nói, chúng ta đều không còn thời gian nữa.” Đây chính là nguyên nhân anh không tiếc lấy thân thể mình thí nghiệm, Nhậm Hiểu Niên sắp hoàn đồng rồi.
Lúc này Nam Cung Thần Võ đi đến, nói: “Đã chuẩn bị xong……”
Nhậm Hiểu Niên vội hỏi: “Thần Võ, bộ dáng của tôi…… Bộ dáng của tôi thay đổi sao? Phải không?”
Nam Cung Thần Võ nhíu mày nhìn cô chằm chằm, hừ lạnh nói:“Cao Lục bảo tôi đừng nói cho cô, Dịch Hành Vân không cho cô soi gương, vậy có nghĩa là gì? Đồ phổ gien của cô mấy ngày nay đang thay đổi nhanh chóng, Cao Lục đo được hiện nay gien của cô đã giảm đến mười bảy tuổi.”
Sắc mặt cô trắng xanh, không nói được gì.
Thực trêu ngươi! Bao nhiêu người muốn trẻ lại, còn cô khi biết được mình từ hai mươi bảy tuổi trở lại mười bảy tuổi lại chỉ cảm thấy sợ hãi.
“Theo tốc độ này, không lâu nữa cô sẽ biến trở về bảy tuổi.” Anh tiếp tục bổ sung.
Cô mệt mỏi dựa vào ghế tựa, vẻ mặt hoảng sợ.
“Đừng lo lắng, Hiểu Niên, tôi sẽ tìm ra cách khiến em trở lại như cũ.” Phương Dạ Bạch an ủi cô.
“Phấn chấn lên đi, nếu bây giờ cô gục xuống, vậy thực sự sẽ mãi mãi không tìm được phương pháp lớn lên.” Nam Cung Thần Võ đeo kính vào mắt, nghiêm khắc quát.
Cô biết Thần Võ nói đúng, sợ hãi chẳng có ích gì, chỉ làm mọi chuyện phức tạp hơn mà thôi, hiện tại không phải là lúc để cô uể oải.
Hít một hơi, cô mạnh mẽ vực lại tinh thần, đứng dậy.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi!” Phương Dạ Bạch cởi áo ra.
Cô gật đầu, điều chỉnh lại toàn bộ số liệu máy móc lần cuối, lại dán những miếng dán lên người anh.
“Tiểu Bạch……” Cô nắm bàn tay nhỏ bé của anh.
“Yên tâm, tôi sẽ lớn lên.” Anh bình tĩnh cười với cô.
“Khi chiếu tia laser, hormone đồng thời cũng sẽ được bơm vào trong cơ thể anh. Thí nghiệm kép này chúng ta chưa làm bao giờ. Tôi nói lại lần nữa, thí nghiệm này một khi bắt đầu sẽ không thể ngừng lại, tất cả hệ thống theo dõi cũng sẽ ngắt, anh ở trong này sẽ biến thành thế nào cũng không thể biết chính xác được……Anh có thể suy nghĩ lại.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Thần Võ cực kì nghiêm túc nhắc nhở Phương Dạ Bạch.
“Không cần phải suy nghĩ, bắt đầu đi.” Phương Dạ Bạch xem ra rất bình tĩnh.
Nhưng những người khác lại vô cùng lo lắng, không chỉ Dịch Hành Vân cùng Cao Lục, bao gồm cả Nhậm Hiểu Niên, cùng với Nam Cung Thần Võ nhìn như rất bình tĩnh.
Dù sao, kết quả thí nghiệm này không thể đoán trước được!
Bố trí mọi thứ đâu vào đấy xong, Nam Cung Thần Võ và Nhậm Hiểu Niên rời khỏi gian phòng kín, ra trung tâm theo dõi bên ngoài phòng thí nghiệm.
“Chúng ta phải hết sức cẩn thận, thời gian dòng điện cực đại này đi qua máy móc tuyệt đối không được quá lâu, bằng không Tiểu Bạch biến thành thế nào không ai biết được.” Nam Cung Thần Võ cẩn thận nói.
“Cho nên? Phải chiếu xạ mấy giây?” Cao Lục hỏi.
“Căn cứ kết luận tính toán trước kia, đại khái chỉ cần hai giây.”
“Vậy phải thiết lập thời gian thật chính xác mới được, tuyệt đối không thể xảy ra lỗi.” Nhậm Hiểu Niên lo lắng nói.
“Đã thiết lập xong rồi, nhưng nếu dòng điện bất ổn, không thể tự ngắt thì phải dùng tay kéo cần.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Thần Võ hơi căng thẳng, chỉ vào tay hãm nói.
Cao Lục cùng Nhậm Hiểu Niên cũng bất an nhìn chằm chằm tay hãm kia, chỉ mong đừng có sai lầm gì.
“Vậy, chuẩn bị xong hết chưa?” Nam Cung Thần Võ hỏi lại một lần, liếc nhìn Cao Lục và Nhậm Hiểu Niên một cái.
Các cô khẽ gật đầu với anh, anh tập trung nhìn chăm chú vào Dạ Bạch trong màn ảnh của thiết bị theo dõi, thân thể nho nhỏ của anh đã nằm thẳng ở trên bàn, lẳng lặng chờ đợi.
Nam Cung Thần Võ vươn tay, ấn công tắc điện.
Tiếng dòng điện xẹt xẹt vang lên, gian phòng kín tự động cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Bọn họ chỉ cảm nhận được trong phòng kín dường như có chùm tia sáng cực mạnh lóe lên, nhưng ngay lúc ấy cửa bảo vệ của phòng thí nghiệm đột nhiên bị phá vỡ, dòng điện bị nhiễu, dừng lại giữa chừng!
Tất cả mọi người kinh hãi, Nam Cung Thần Võ hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy đám người bịt mặt mặc áo đen xông vào cũng ngây người ngay tại chỗ.
Những người này vào bằng cách nào?
Lại cố tình chọn đúng lúc này……
Nhưng tiếp theo dòng điện đột nhiên khởi động lại, sau đó một năng lượng kinh người tràn vào bộ máy trong phòng thí nghiệm kín kia.
Q.3 - Chương 6
Editor: Tô Hồ Ly Betor: mèomỡ
Biến cố này làm cho mọi người sợ hãi luống cuống chân tay, chỉ có mình Tiểu Ngũ vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào số giây. Khi đến giây thứ hai, dòng điện vẫn chưa tự động ngắt, mà Nam Cung Thần Võ lại nhất thời phân tâm, cô lập tức hét lên:“Mau tắt đi!”
Nam Cung Thần Võ hoảng sợ hoàn hồn, kéo công tắc xuống, nhưng vẫn không ngắt được nguồn điện. Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xanh mét.
“Trời ạ! Tiểu Bạch….” Nhậm Hiểu Niên nhìn phòng thí nghiệm sợ hãi kêu lên.
Tiểu Ngũ sải bước xông lên, dùng cánh tay phải robot của cô ra sức kéo dây điện. Dòng điện được ngắt, nhưng trên đồng hồ đã hiển thị giây thứ ba!
Nam Cung Thần Võ trừng mắt nhìn con số kia, đứng yên bất động.
Toàn thân Nhậm Hiểu Niên cũng đông cứng lại, choáng váng.
Chiếu xạ quá lâu, Tiểu Bạch sẽ ra sao?
“Nguy rồi…… Ước chừng…… lâu gấp đôi……” Cao Lục hít một hơi lạnh, sau đó mới run rẩy nói: “Mau! Mau đi xem Tiểu Bạch……”
Tiểu Ngũ xông về phía gian phòng thí nghiệm kín, nhưng đám người mặc áo đen xâm nhập lại giơ súng lên lớn tiếng quát: “Không được động đậy!”
Nam Cung Thần Võ phẫn nộ quay đầu quát to: “Các người là ai?”
Tên áo đen kia không giải thích, cười lạnh một tiếng, nói với đám tay sai: “Cấp trên có lệnh, mang tất cả đi, bao gồm cả dụng cụ thiết bị.”
Những người áo đen còn lại lập tức ùa đến, Nhậm Hiểu Niên hoảng sợ nhìn Nam Cung Thần Võ, vội la lên: “Tiểu Bạch…… Chúng ta phải đi xem Tiểu Bạch……”
Nam Cung Thần Võ còn chưa mở miệng đã bị một người trong đó nhấc lên.
“Thằng nhóc này là Nam Cung Thần Võ, đúng không? Còn thiếu một thằng nữa nhỉ? Thằng nhóc họ Phương kia ở trong đó đúng không? Mang luôn nó ra khỏi đây!” Người áo đen kia hừ lạnh.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian